"Ừ." Hoắc Miên thật thà gật đầu, đúng là cô muốn hỏi như vậy.
Đường đường là tổng giám đốc của Hoắc Thị, lúc giữa trưa không ngồi trong nhà hàng hải sản hay nhà hàng Tây cao cấp, mà lại xuất hiện ở nơi ồn ào như căn tin của khu điều dưỡng phía Nam, đúng là có hơi lạ lùng.
"Bởi vì… anh muốn ăn thử đồ ăn ở khu điều dưỡng phía Nam của các em thôi." Thật ra, trong tiềm thức, Hoắc Tư Khiêm muốn nói thẳng, anh nhớ em. Nhưng có lẽ lúc này Hoắc Miên chưa chuẩn bị gì trong lòng nên anh ta mới sửa thành câu nói đầy ẩn ý như thế.
"Đồ tâm thần."
Hoắc Miên cúi đầu vừa ăn vừa mắng, đồ ăn ở khu điều dưỡng phía Nam dù đã được cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn chưa ngon đến mức ăn xong rồi thì nhớ mãi không quên. Cái tên Hoắc Tư Khiêm này thần kinh có vấn đề.
"Dạo này sắc mặt em không tồi nhỉ?" Hoắc Tư Khiêm mỉm cười, nghiêm túc nhìn Hoắc Miên.