"Tiêu rồi, lần ăn khuya này không thành, chúc mừng cũng không được chúc mừng nữa."
"Sao thế?" Tần Sở nghiêng đầu nhìn Hoắc Miên.
"Mẹ em gọi điện bảo bây giờ em về luôn, em đoán là... mẹ thấy em trên chương trình tường thuật trực tiếp rồi, có lẽ sẽ lại quở trách em."
"Không sao, anh đi với em."
Sau đó, Tần Sở lái xe đến Thiên Phúc Uyển – nhà của mẹ Hoắc Miên.
"Chị Hoắc Miên, chị đến rồi à..." Dương Tú Bình ra mở cửa.
Cô ta trông thấy Tần Sở phía sau Hoắc Miên thì lập tức sáng mắt...
"Anh... Anh rể... Anh cũng đến ạ?" Cô ta chủ động chào hỏi.
Tần Sở gật đầu khẽ, nhưng không nhiều lời dù chỉ một lời.
Tần Sở tích chữ như vàng là vậy, ngoài Hoắc Miên, anh rất ít khi nói chuyện quá ba câu với người khác, đương nhiên là trừ cả công việc...
Vì thế thư ký Tiểu Dương thường thấy rất hạnh phúc, ngoài cô chủ ra, người sếp nói chuyện cùng nhiều nhất chính là anh ta.
Đây cũng là một biến thể của trọng dụng.