Biên kịch thấy Tống Dĩ Thi nổi cơn thịnh nộ thì vội vàng xua tay...
"Không phải không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, không nằm trong sự kiểm soát của chúng tôi... Cô Tống, cô đừng tức giận quá."
"Vớ vẩn, tôi bị nhiều người cười nhạo như thế, không tức giận mới lạ... Biết ngay là kẻ vô dụng như cô không đáng tin mà, tôi thấy đài truyền hình của các cô không muốn hoạt động nữa rồi..."
"Cô Tống đừng giận... Sau này chúng tôi sẽ không để xảy ra sai sót nào nữa."
"Còn về sau gì nữa?" Tống Dĩ Thi nổi giận đùng đùng trong phòng trang điểm, còn đạp đồ đạc trong phòng nát bấy.
Hoắc Miên ở trong phòng trang điểm khác cũng nghe được động tĩnh...
"Phòng bên cạnh có tiếng gì thế?" Hoắc Miên hỏi.
"À... Có lẽ là cô Tống nổi giận."
"Không giỏi bằng người khác, có gì phải nổi giận, có rảnh thì nên đọc thêm nhiều sách mới đúng." Hoắc Miên cười.