"Cô thích nằm mơ, tôi cũng không thể trách cô được." Hoắc Miên vô cùng bình tĩnh mà nhìn Tống Dĩ Thi.
"Cô... có ý gì hả?" Tống Dĩ Thi nghe thấy sự trào phúng mịt mờ của Hoắc Miên, nhất thời sinh lòng bực bội.
"Ý ngay mặt chữ."
Nói xong, Hoắc Miên kéo cánh tay của Tần Sở rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Chồng à, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Tần Sở gật đầu, từ đầu tới cuối chẳng hề nhìn Tống Dĩ Thi dù chỉ là cái liếc thoáng qua.
Hoắc Miên trực tiếp làm lơ lại càng kích thích sự ghen tị trong lòng Tống Dĩ Thi.
"Ả điếm Tống thật ghê tởm. Sao cậu không mắng cho cô ta một trận, nhìn là hết muốn ăn." Chu Linh Linh căm ghét nói.
"Mắng chửi người như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến trí thông minh của tớ. Trước kia tớ đã nhìn thấy một câu nói trong tab khoảnh khắc của Wechat, cảm thấy rất có lý." Hoắc Miên cười nói.
Tần Sở, Cao Nhiên, Chu Linh Linh, ba người đồng thời nhìn về phía cô, dường như đang chờ câu nói tiếp theo của cô.