"Có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau thôi." Hoắc Miên cười thần bí mà xoay người rời khỏi đây.
"Hoắc Linh Linh, cái này cho cậu." Một nam sinh nhét một tờ giấy vào trong tay cô rồi bỏ đi.
"Hoắc Linh Linh, số Wechat của cậu là bao nhiêu vậy, tớ thêm cậu." Một chàng trai có dáng vẻ sáng sủa hỏi cô một cách ngại ngùng.
"Tớ... không có Wechat, tớ không chơi." Hoắc Miên chột dạ mà nói dối thêm lần nữa.
"Hoắc Linh Linh, số điện thoại của cậu là gì?" Phía trước lại có một nam sinh ló đầu ra, cậu ta thè lưỡi nghịch ngợm hỏi.
"Tớ..."
Hoắc Miên đang lo lắng không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì nếu bạn nói không chơi Wechat thì còn có thể bỏ qua, thế nhưng nếu nói không có số điện thoại di động, vậy thì rõ rành rành là đang nói dối.
Lúc này, cứu tinh lập tức chạy tới...
"Hoắc... ơi." Chu Linh Linh vẫy tay từ phía xa, suýt chút nữa thì đã thông báo cho cả thiên hạ biết tên của Hoắc Miên.