"Sớm vậy sao?" Hoắc Miên nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ rưỡi.
"Vâng, trong tình huống bình thường, đến buổi chiều mới bắt đầu mở số của chị, nhưng người này lại chỉ ngay số của chị, chị có nhận hay không?" Trần Khiết hỏi ý kiến của Hoắc Miên.
"Nhận, đừng để cho bệnh nhân chờ."
Xét thấy lần trước Hoắc Miên mất tích một cách thần kỳ trong phòng khám bệnh. Cho nên, từ đó về sau, Trần Khiết đều đi theo trưởng khoa khám bệnh, cả quá trình đều ở bên cạnh trưởng khoa.
Mười phút sau, một cô gái có vẻ tiều tụy đi vào phòng khám bệnh. Cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Mời ngồi." Hoắc Miên ngẩng đầu nói với cô ta.
Sau đó, Hoắc Miên cầm bệnh án được bệnh viện khám trước đó của cô gái lên xem thì có hơi ngạc nhiên.
Người bệnh mắc chứng tâm thần gián đoạn…
Bình thường mà nói, bệnh nhân bệnh tâm thần không thuộc phạm vi điều trị của cô.