"Nói thật, trước kia có… giờ thì không."
"Sao thế? Bị cái gì kích thích à?" Cô bác sĩ hỏi.
Tô Ngự toát mồ hôi, cô bác sĩ này chẳng biết nói chuyện gì cả, giọng điệu lúc nói chuyện rất mạnh mẽ, làm người ta không thích nổi.
"Không phải, là vì một người."
"Người nào? Bạn gái cũ à?" Cô bác sĩ kia tiếp tục truy hỏi.
"Không phải."
"Thế là ai?" Có vẻ cô bác sĩ vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Ngại quá, hai chúng ta vẫn chưa thân đến mức thảo luận chuyện riêng tư đâu…" Tô Ngự nói xong câu đó, chính anh ta cũng sửng sốt. Ơ? Đây không phải là câu cửa miệng của Hoắc Miên sao? Vì sao anh ta lại thuận miệng vậy nhỉ, cảm giác thật kỳ lạ.
Bị Tô Ngự nói vậy, Tôn Nhã Đình không định mặt dày hỏi tiếp nữa, mà chủ động tự giới thiệu bản thân: "Chắc dì tôi cũng nói với anh rồi nhỉ? Tôi tốt nghiệp học viện y thủ đô, là thạc sĩ."