"Mấy người đều nhìn tôi làm gì?" Tô Ngự dở khóc dở cười.
Rốt cuộc còn có thể tiếp tục cùng mấy con hàng này ăn tối vui vẻ nữa không?
"Chẳng lẽ cậu không muốn xem sao?" Đường Xuyên cười hỏi.
"Cậu thừa nhận đi, bọn tôi sẽ không cười cậu." Ngụy Liêu bổ sung.
"Được rồi, tôi muốn xem." Cuối cùng Tô Ngự cũng thừa nhận.
"100 tệ." Tưởng Tiểu Vi ra dấu đòi tiền.
"Trời ạ... còn đòi tiền?" Tô Ngự ngây người.
"Đương nhiên rồi... thiên hạ không có gì là miễn phí đâu…"
"Cô đã nói như vậy thì chắc chắn là tôi sẽ không vui. Đòi tiền à, tôi đây…" Nói tới đây, Tô Ngự đột nhiên khựng lại.
Tất cả mọi người cho rằng Tô Ngự rất khí phách, trong cơn giận dữ không thèm xem ảnh, chống lại cám dỗ muốn xem ảnh tự sướng của Hoắc Miên.
Kết quả, Tô Ngự nói: "Tôi đây chỉ muốn hỏi có thể bàn bạc giá cả lại không, 100 tệ đắt quá, 80 tệ được không?"