"A lô… Chào bà."
"Hoắc Miên, tôi là mẹ Tần Sở." Giọng điệu của bà ta không được tự nhiên cho lắm.
"Vâng, có việc gì không?"
"Chuyện buổi sáng là tôi lỗ mãng... Tôi vừa nói chuyện với ông Lê, chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi, tôi hiểu rõ con người của ông ấy. Xem ra cô nói không sai, đúng là tôi đã quá tin tưởng Tống Dĩ Thi."
"Bà hiểu là được rồi." Giọng của Hoắc Miên rất bình thản.
Dù cô thật sự không thể thích mẹ Tần Sở, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của anh nên Hoắc Miên sẽ không quá đáng, khiến bà ta khó xử.
"Hy vọng cô bỏ qua..." Bà Tần nói với vẻ ngượng ngập.
"Bà yên tâm, tôi không để bụng đâu..."
"Cả lần trước lúc Tần Sở phẫu thuật, tôi cảm ơn cô không bỏ rơi nó lúc nguy nan nhất... Tôi tin cô và cậu chủ nhà họ Tô không có gì."
"Đúng là không có gì, bà tin là được rồi." Hoắc Miên trả lời hờ hững.
"Cuối tuần hai đứa về nhà ăn cơm đi."
Hiếm lắm bà Tần mới chủ động mời Hoắc Miên lần đầu tiên.