Chu Linh Linh: "..."
"Thật ra chồn là một động vật rất đáng thương, nhất là chồn do người nuôi. Bọn chúng sinh ra là để chờ chết, bị người ta lột da làm áo khoác. Trước đó tớ từng xem một bức ảnh một con chồn con vây quanh một chiếc áo lông chồn rồi gọi mẹ. Vào khoảnh khắc đó, tớ đã thề đời này sẽ không bao giờ mặc áo khoác lông chồn, vì cái giá cho cho cái đẹp như thế là quá máu tanh, quá tàn nhẫn. Có rất nhiều chất liệu để giữ ấm, vì sao phải tàn nhẫn như vậy." Hoắc Miên gằn giọng nói từng câu từng chữ.
"Thôi gái... Trước kia tớ không biết, nghe cậu nói vậy, tớ không muốn mua nữa, không có người mua thì không có sát hại. Lũ chồn con đáng thương quá, về sau tớ cũng sẽ không mặc áo khoác lông chồn nữa." Chu Linh Linh nghe Hoắc Miên nói vậy, trong lòng cũng chợt áy náy không thôi.