"Ôi chao, tin tức nhanh đấy nhỉ, xem ra kết hôn cũng không khiến cậu mê muội, vẫn còn biết quan tâm đến việc của tôi?" Tô Ngự buồn cười nhìn Ngụy Liêu.
"Với mối quan hệ thân thiết của chúng ta, tôi có thể không quan tâm đến việc lớn cả đời của cậu sao? Như vậy tôi vẫn là người sao? Mau kể cho tôi nghe đi, sao rồi, có ổn không?"
"Cậu thử nói xem?" Tô Ngự liếc mắt.
"Cậu Tô, không phải tôi nói cậu đâu, nên tìm vẫn phải tìm, không thể độc thân cả đời được. Hơn nữa, không được tìm theo tiêu chuẩn của Hoắc Miên." Ngụy Liêu đưa ra lời khuyên.
"Vì sao?" Tô Ngự nhìn anh ta, không hiểu lắm.
"Vì nếu cậu tìm theo tiểu chuẩn của Hoắc Miên, có lẽ tìm cả đời cũng không được. Đâu phải cậu không biết Hoắc Miên là người hiếm thấy đến mức nào. Mặt mũi không giống có thể phẫu thuật, nhưng tính cách không giống thì đâu thể bắt chước được. Con người cũng không thể tăng IQ được."
"Cậu hiểu rõ lắm." Tô Ngự nhìn Ngụy Liêu, cười khẽ.