"Còn... còn không nên làm phù dâu, không nên giúp con bé Chu Linh Linh không có nghĩa khí đó, ha ha." Hoắc Miên nói lung tung cho qua cửa.
"Trưởng khoa Hoắc, có phải bây giờ cánh của em cứng rồi, nên trước khi làm việc cũng không thèm bàn bạc với anh một tiếng nữa? Hửm?" Tần đại nhân hùng hổ hỏi.
"Không phải không phải, tuyệt đối không phải." Hoắc Miên luôn miệng phủ nhận.
"Vậy có phải em cảm thấy chồng em quá mềm yếu... nên mới không coi anh ra gì, công khai mắt đi mày lại với người đàn ông khác không? Coi anh đã chết rồi hả?" Tần Sở cố ý gằn giọng hỏi.
"Oan uổng quá... Tần đại nhân, tiết mục mà bọn em biểu diễn cũng là do MC đột nhiên đề xướng để làm khó bọn em, không hề có trong kế hoạch trước đó. Em đâu cố ý mắt đi mày lại với người ta chứ. Anh có thể không tin em, thế nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục nhân cách của em được không hả?!"
Nói rồi, Hoắc Miên tức giận nghiêng đầu sang một bên.