Hoắc Miên nhìn Cao Nhiên và Chu Linh Linh với vẻ vô cùng đáng thương.
Kết quả hai tên này lại dửng dưng như không.
Nghĩa khí mà chúng ta đã nói đâu rồi?
"Chuyện đó... gái à, tớ cảm thấy cậu sẽ không sao đâu. Ha ha, nếu bọn tớ nói đỡ cho cậu, có khi còn thành chuyện bé xé ra to ấy chứ." Chu Linh Linh cười nói.
"Thôi đi! Hành động này của cậu là biểu hiện của việc chối bỏ trách nhiệm đấy." Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.
"Hoắc Miên, tôi cảm thấy Linh Linh nói rất có lý. Sợ cái gì, cậu là điểm yếu duy nhất của Tần Sở. Trên thế giới này chỉ có cậu mới có thể điều khiển cậu ta. Cho nên cô sẽ không sao đâu, cứ yên tâm đi đi..." Cao Nhiên vẫy tay, tựa như có ý tạm biệt Hoắc Miên.
"Cao Nhiên, anh là đồ qua cầu rút ván. Việc tôi trở thành phù dâu tạm thời là để cấp cứu cho hai người. Hai người không thể bỏ mặc tôi được." Hoắc Miên lại càng chột dạ hơn.