"Ơ kìa, đã nói là không có gì rồi. Em đừng như vậy mà, giống như tôi đã chết rồi vậy, cúi người làm cái gì chứ. Thật đúng là..." Đột nhiên nhìn thấy Hoắc Miên làm như vậy, Tô Ngự cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Tôi và Tần Sở đều rất biết ơn anh, vào thời khắc quan trọng như vậy, anh lại đưa tay cứu giúp. Đồng thời... tôi còn nghe nói vì muốn giúp chúng tôi mà anh đã phải hy sinh và đánh đổi rất nhiều. Tôi thật lòng rất cảm ơn anh. Tôi biết từ nhỏ đến lớn anh chưa hề thiếu thốn điều gì, tôi đoán anh cũng không cần tôi giúp bất cứ chuyện gì. Nếu như... Tôi chỉ nói nếu như ngày sau anh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần anh mở miệng, Hoắc Miên tôi tuyệt đối sẽ không từ chối." Hoắc Miên nói năng khí phách như vậy, thật ra đều là lời thật lòng.
Đây không phải là lời khách sáo vô nghĩa.
Cô thật sự hy vọng mình có thể có cơ hội trả lại phần ân tình này cho Tô Ngự.