Động tác của Hoắc Miên rất thong thả, cô tao nhã nhét thẻ vào, sau đó bấm mật khẩu.
Khi số dư hiện ra trước mặt mọi người, tất cả đều kinh ngạc đến ngây ra.
Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu, mười triệu, một trăm triệu?
Hoắc Nghiên Nghiên cũng há hốc mồm. Nếu cô ta không nhìn lầm thì số dư trong thẻ của Hoắc Miên là một trăm năm mươi tám triệu.
Nói thật ra, ngay cả Hoắc Miên cũng giật nảy mình. Đã lâu rồi cô không kiểm tra số dư, không ngờ lại có nhiều như vậy.
Mỗi tháng, tài vụ của Tần Sở sẽ chuyển một triệu vào trong thẻ. Còn tiền lương của cô lại khá ít, mười, hai mươi ngàn, quả thật nếu so với Tần Sở thì con số đó chỉ là mưa bụi.
Trước đó Tần Sở tùy hứng chuyển cho Hoắc Miên mấy chục triệu, bản thân cô còn cho rằng nhiều nhất là bảy tám mươi triệu thôi, nhưng không ngờ lại có hơn một trăm năm mươi triệu.
Con số này đã vượt qua phạm trù bình thường, vượt qua một cách triệt để luôn rồi.