Vốn dĩ là chuyện của Hoắc Nghiên Nghiên nên Hoắc Miên cũng không có hứng thú quan tâm, cũng tuyệt đối sẽ không quan tâm. Dù sao trước đây hai người đã từng có xích mích.
Thế nhưng tệ ở chỗ hai cô chiêu này không những khinh người quá đáng mà còn mắng luôn cả Hoắc Miên. Xem ra bọn họ là người của Tống Dĩ Thi.
Mở miệng ra là Thi Thi của chúng tôi thế này thế nọ, thật lòng không biết xấu hổ đến vậy sao?
Quỳ liếm cũng chỉ đến thế thôi!
Lúc này, Tưởng Tiểu Vi đang thay quần áo trong phòng thử đồ.
Hoắc Miên bèn đứng dậy bước tới rồi cười hỏi: "Còn trẻ thì đừng nói những lời thất đức như vậy, coi chừng bị nghiệp quật đấy."
"Cô là ai vậy?" Rõ ràng là hai cô chiêu này không biết Hoắc Miên.
"Trùng hợp ghê. Tôi chính là người nhà họ Hoắc mà các cô nói đó... Tôi chính là người mà Tổng giám đốc Tần coi trọng nhưng lại không sánh bằng Thi Thi của các cô đó."
"Hoá ra cô nghe lén bọn tôi nói chuyện, đúng là không biết xấu hổ." Một cô gái mắng.