"Tôi…" Trước đây Tống Dĩ Thi nghĩ Hoắc Miên ngoài thông minh ra thì khá dễ đối phó, vì Hoắc Miên rất ít khi cho cô ta ăn hành.
Cô ta cứ tưởng Hoắc Miên hiền như cục bột, nên vẫn luôn vênh váo.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Miên không phải người mềm yếu, điểm này Tưởng Tiểu Vi phân tích rất đúng, Hoắc Miên không thèm quan tâm đến cô ta thôi.
Châm ngôn cuộc sống của Hoắc Miên là: chó cắn bạn một lần, bạn không thể cắn lại nó được, vì vậy cô ít khi trở mặt với người khác.
Vì vậy, lúc trước cô chưa từng nói gì ác hay quá đáng với Tống Dĩ Thi, Tống Dĩ Thi càng ngang ngược.
Giờ Hoắc Miên nói một câu đã khiến Tống Dĩ Thi nghẹn lời, làm cô ta mất mặt.
Hoắc Miên nói đúng là không sai, tôi mở tiệc, cô muốn tới? OK, cô cứ tới. Tới rồi còn giả làm nàng tiên cá trái với quy định của bữa tiệc, muốn nổi bật, cũng OK. Cô nói cô thích đánh đàn, tôi chơi với cô. Giờ cô bị người ta chỉ trích lại còn định đổ vạ cho tôi sao, như thế thì cô sai rồi.