"Tiểu Miên rất có thiên phú." Tần Sở quý chữ như vàng, chỉ nói ra sáu chữ này, như vả thẳng vào mặt Tống Dĩ Thi… rõ ràng người ta chỉ xem Hoắc Miên biểu diễn.
Nói thật thì Tống Dĩ Thi đàn không tệ, nhưng đụng vào Hoắc Miên, bị nghiền thành cặn luôn.
Hoắc Miên mới chỉ học năm ngày, mà cô ta đã học hai mươi năm. Sự chênh lệnh này… không chỉ một chút.
"Chị Hoắc Miên nhà tôi chính là người chuyên chèn ép đối thủ trong truyền thuyết nhỉ, quá khủng bố." Nghê Dương cười nói.
"Tôi đánh lung tung thôi, mọi người đừng coi là thật, nào nào nào, ăn tiếp thôi."
Thật ra Hoắc Miên cảm thấy sảng khoái là được, bắt nạt Tống Dĩ Thi xong cô thấy tâm trạng thật thoải mái.
Không phải cô muốn gây sự, đều tại Tống Dĩ Thi nằng nặc đòi đàn bản nhạc của Liszt đó chứ. Nếu không cô chỉ định đàn một bản nhạc Giáng sinh cho mọi người thôi, vô cùng đơn giản, tốt biết bao. Sao cứ bắt cô phải làm màu nhỉ?