Hoắc Miên suy nghĩ một lát rồi nói: "Em vẫn rất thích anh, như liễu rung thì ve kêu, mặt trời lặn thì thủy triều lên, không thể kiềm chế nổi."
"Hay." Cao Nhiên là người đầu tiên vỗ tay cho Hoắc Miên.
"Em gái Tiểu Miên của tôi đúng là nghệ sĩ văn chương… những câu em ấy nói ra cũng rất đẹp đẽ." Hoắc Tư Khiêm cầm rượu vang, bình luận.
Không đợi mọi người điểm danh, Tần Sở đã nhìn Hoắc Miên với ánh mắt yêu chiều rồi trả lời: "Anh vẫn luôn rất thích em, giống như những ngôi sao bôn ba hàng tỷ năm trong đêm tối, không một câu oán hận."
"Mẹ nó… Quá đáng khen, hào hùng tráng lệ thật đấy." Cao Nhiên và Ngụy Liêu cùng khen Tần Sở.
"Nghê Dương, cậu nói một câu đi." Hoắc Miên cười nhìn Nghê Dương.
"Em vẫn rất thích chị, như mây ngưng tụ thành mưa, từng chút từng chút một." Nghê Dương lên tiếng.
Anh Tử lập tức nói: "Bà chủ, tôi không tham gia vào mấy chuyện này đâu, tôi không biết gì cả."