Sáng sớm hôm sau.
Khi Hoắc Miên tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của cô là đau lưng…
Sau đó cô nhìn thời gian trên điện thoại thì cực kỳ hoảng loạn, đã là chín giờ rồi... Lâu lắm rồi cô không ngủ dậy muộn như thế, thoáng cái đã ngủ đến lúc mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi. Cô mơ màng lật người lại nhưng không thấy Tần Sở đâu.
Vì thế cô nhắn một tin trên Wechat: "Chồng ơi, anh đến công ty rồi à?"
"Ừ, vợ tỉnh rồi à?" Giọng điệu Tần Sở tràn đầy sự cưng chiều.
"Sao em ngủ lâu thế, anh cũng chẳng thèm gọi em dậy."
"Anh thấy em ngủ mệt quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy." Tần Sở cười khẽ.
"Anh nói hay lắm… Bây giờ eo em còn đau đây này…" Hoắc Miên phàn nàn.
Chẳng hiểu tại sao hôm qua thú tính của Tần đại nhân lại bùng nổ, hai người giằng co rất lâu, cuối cùng Hoắc Miên phải liên tục cầu xin anh tha cho mình. Bây giờ cô chỉ cảm thấy hai chân như không còn là của mình nữa rồi…