Hoắc Miên tươi cười như hoa, trong lòng thầm nghĩ, hai mẹ con các người biết giả vờ làm đóa sen trắng vô tội thì tôi cũng biết đấy.
"Đúng là nói năng lung tung, còn làm bác sĩ gì chứ? Ăn táo không gọt vỏ thì thôi, lại còn không rửa nữa, hừ, không ăn nữa, về thôi, Thi Thi."
Bà Tống tức giận, kéo con gái đi ra phía cửa, cũng không cần quả táo trên tay Hoắc Miên.
Đợi họ đi rồi, Hoắc Miên mỉm cười ngồi bên giường…
"Chồng ơi, dậy đi, họ về hết rồi, đừng giả vờ nữa."
"Vợ à, một bữa tiệc vui vẻ như vậy, tại sao lại để Tống Dĩ Thi tham gia, em cứ từ chối thẳng là được mà."
Tần Sở đã hoàn toàn bài xích cô gái đạo đức giả này rồi, chỉ còn cảm giác ghê tởm với cô ta.
"Cô ta muốn chơi còn gì? Vậy thì để cô ta đến đi, em đảm bảo cô ta sẽ có một buổi tiệc Giáng sinh khó quên nhất trong đời."
Hoắc Miên mỉm cười…
Đến hôm đó, đừng nói là cô, ngay cả Tưởng Tiểu Vi và Chu Linh Linh chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tống Dĩ Thi.