"Cháu không thích ăn cá từ lâu rồi." Tần Sở lạnh lùng đáp.
Tống Dĩ Thi bất ngờ: "Nhưng mà… bác Tần nói anh rất thích ăn cá mà."
"Vậy có thể là mẹ tôi đã hiểu sai ý tôi rồi… cảm ơn ý tốt của hai người. Nhưng mà vợ tôi rất thích các loại hải sản, cô ấy thích ăn cá lắm… Tiểu Miên… mau cảm ơn thím Tống đi em."
Hoắc Miên lập tức hiểu ý Tần Sở, vừa nhìn bà Tống vừa cười.
"Cảm ơn thím Tống, Tần Sở không ăn thì để cháu ăn cho, sẽ không lãng phí tấm lòng và công sức của hai người đâu."
Nghe xong câu nói này của Hoắc Miên, sắc mặt của bà Tống và Tống Dĩ Thi đều trở nên rất khó coi...
Nhưng mà cả hai người họ cũng chẳng thể nói một cách vô duyên là không cho Hoắc Miên ăn được...
Chỉ còn cách đưa hộp cơm ra, Hoắc Miên vừa mở ra xem liền cười nhạt một tiếng.
Suất cơm và cá trong hộp này rõ ràng chỉ đủ cho một người ăn mà thôi, xem ra họ không hề chuẩn bị phần của cô.
Vẫn may chồng cô đủ thông minh, để cô ăn luôn phần cơm cá đó.