Hôm nay Hoắc Miên đã thay trang phục thành áo blouse trắng, thỉnh thoảng còn đi khám bệnh một vài lần, dù sao cô cũng quay lại khu điều dưỡng phía Nam mà.
"Bác sĩ Hoắc, ngài viện trưởng tìm cô."
"Ừ."
Hoắc Miên nghe trợ lý nói, đi đến văn phòng viện trưởng.
"Vào đi."
Lúc Hoắc Miên bước vào, bên trong không chỉ có viện trưởng Ngô, còn có cả phó viện trưởng Trần đến sau và giáo sư với trưởng khoa nhiều kinh nghiệm.
"Hôm nay họp ạ, viện trưởng?" Hoắc Miên thấy hơi lo lắng, vì cô không mang sổ sách gì tới, chưa chuẩn bị gì cả.
"Không phải họp đâu, cô ngồi xuống trước đi."
Hoắc Miên thấp thỏm, nghe viện trưởng Ngô nói xong, chậm rãi ngồi xuống. Sau đó, mọi người đột nhiên vỗ tay như sấm dội, làm Hoắc Miên ngẩn ra…
"Ngài viện trưởng, có… chuyện gì tốt sao?" Hoắc Miên đang sợ, có khi nào định vui vẻ tiễn bước cô đi không?
Dù sao lần này cô sắp không đi làm hai mươi ngày rồi, lề mề bao nhiêu ngày như thế.