"Nói thật nhé?" Hoắc Miên hỏi khẽ.
"Tất nhiên…"
"Được rồi, vậy thì tôi sẽ nói thật lòng, bây giờ tôi không coi anh là kẻ thù, nhưng cũng chưa phải là bạn bè, một khi anh làm chuyện gì đó làm tổn thương đến tôi hoặc người nhà của tôi thì tôi sẽ coi anh là kẻ thù, cho nên thái độ tôi đối với anh, sẽ được quyết định bởi thái độ của anh đối với tôi hoặc những người tôi quan tâm."
"Chậc chậc… Trả lời một vấn đề thôi mà cũng phải phức tạp như vậy… Đầu óc của em kinh khủng thật đấy."
Hoắc Tư Khiêm cười khẽ cảm thán…
Hoắc Miên nhìn mặt anh ta, nhưng không đoán ra được liệu anh ta có thỏa mãn với đáp án này hay không. Nhưng Hoắc Miên không hề biết là khi Hoắc Tư Khiêm nhìn thấy cô đang sống yên lành trên thế giới này, bỗng nhiên anh ta cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng mình đã được quét đi sạch sẽ...