"Anh…" Đây là lần đầu tiên Hoắc Miên nghiêm túc đối mặt với anh ta như vậy, bỗng nhiên cô cũng chẳng biết phải nói gì cho phải.
Trước kia lần nào cô cũng chặn lời anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ tức giận, vẫn cười toe toét như cũ. Hôm nay phải nói chuyện nghiêm túc với anh ta, cô thật sự cảm thấy hơi lạ lẫm…
"Cảm ơn ý tốt của anh, chuyện mở champagne ăn mừng thì bỏ qua đi, tôi không phải là loại người khoe khoang đến thế." Hoắc Miên nhàn nhạt mở miệng.
"Nhìn em nhanh mồm nhanh miệng như vậy là biết em đã khỏi hẳn rồi… Đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
"Anh đang nói Tần Sở đấy à?" Hoắc Miên cảm thấy những lời này hợp với Tần Sở hơn, vì anh mới là người vừa trải qua đại nạn…
"Không, anh đang nói chính em đấy." Hoắc Tư Khiêm cười khẽ.
"Em đang định ra ngoài à? Mặc đồ ngủ?" Thấy Hoắc Miên định ăn mặc như thế này đi xuống lầu, Hoắc Tư Khiêm cũng choáng.
"Tôi… muốn ăn hoa quả ướp lạnh." Hoắc Miên thật thà trả lời.