"Vợ… tốt quá… anh vẫn còn được nhìn thấy em." Tần Sở chầm chậm mở mắt, giọng nói vẫn còn rất yếu ớt.
Dường như anh đã mơ thấy một giấc mơ rất dài, mơ đến những ký ức hồi còn trẻ… Anh mơ thấy mình đã gặp cô gái thiên tài tóc ngắn, mặc đồng phục trong buổi khai giảng năm đó, mơ thấy nụ cười của cô dưới ánh mặt trời… Còn mơ thấy cô nói với mình, Tần Sở, em đã chọn ai thì theo sẽ người đó cả đời, cho nên… anh có dám không?
Anh mơ một giấc mơ thật dài, thật ngọt ngào, cuối cùng cũng tỉnh lại…
Đối với Tần Sở mà nói thì việc thấy Hoắc Miên đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là niềm an ủi tâm lý lớn nhất rồi.
"Đồ ngốc… Anh sẽ sống lâu trăm tuổi đấy." Hoắc Miên nắm chặt lấy tay Tần Sở, lại bật khóc. Nước mắt cô rơi xuống nối tiếp nhau như chuỗi ngọc trai đứt đoạn…
Rốt cuộc cô cũng có thể hoàn toàn thả lỏng thần kinh căng cứng và cảm xúc khẩn trương mấy ngày qua rồi… Cảm giác như cuối cùng trái tim lơ lửng vì lo lắng cũng đã yên tâm trở lại.