"Bác sĩ Hoắc, cô đừng vội, tình hình chồng cô đang rất tốt, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, bây giờ anh ấy được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, trưởng khoa Từ nói là sẽ theo dõi bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nếu như anh ấy tỉnh lại thì sẽ không sao."
"Tôi đi xem."
Hoắc Miên cố gắng đứng dậy, nhưng rồi lại cảm thấy cực kỳ chóng mặt…
"Bác sĩ Hoắc, cô đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, bây giờ cô đang rất yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ trời vẫn còn sớm, cô cứ ngủ một lát nữa đi."
"Không, tôi muốn đi gặp Tần Sở."
Hoắc Miên bướng bỉnh đứng dậy, mặc kệ y tá bên cạnh, tự mình vịn vào vách tường đi về phía cửa ra vào.
Y tá trợ lý nhìn thấy bác sĩ Hoắc của mình như vậy thì cũng rất đau lòng, rõ ràng là cô còn đang đi không vững, nhưng vẫn còn lo lắng cho chồng mình. Xem ra, cô thật sự rất yêu anh ấy.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Hoắc Miên thay bộ đồ khử trùng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra…