Bảy giờ ba mươi sáng, ca phẫu thuật chính thức bắt đầu…
Tất cả những người bên ngoài phòng phẫu thuật đều lo lắng chờ đợi, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Tô Ngự đứng ngồi không yên, lúc thì cắn ngón tay, lúc lại vuốt trán.
Hoắc Tư Khiêm thì mặt ngoài vẫn bình tĩnh, cầm điện thoại chơi trò chơi.
Anh ta muốn phân tán sự chú ý, nhưng thật ra trong lòng đã cuồn cuộn sóng dữ.
Tưởng Tiểu Vi thì cảm xúc không được tốt, cô ngồi trên ghế ở hành lang, không nói tiếng nào.
"Vi Vi, uống nước không?"
"Không uống."
"Có muốn ăn chút gì không, anh đi mua một ít trái cây."
"Không cần."
"Bây giờ em là phụ nữ có thai, không thể hành hạ bản thân như vậy được." Ngụy Liêu cũng rất bất đắc dĩ.
Thật ra anh ta cũng rất buồn, cũng lo lắng chuyện của Tần Sở và Hoắc Miên, nhưng anh ta lo cho an toàn của vợ mình và đứa con hơn.
"Anh không thấy phiền à, em đã nói là không sao rồi…" Cảm xúc của Tưởng Tiểu Vi thật sự không ổn.