Nói xong, không đợi những người khác phản ứng, Hoắc Miên xoay người đi vào phòng bệnh của Tần Sở, khóa cửa phòng lại.
Phòng bệnh của Tần Sở có một cửa ngầm có thể đi thẳng đến phòng phẫu thuật, tránh phiền phức làm xóc nảy bệnh nhân khi di chuyển.
Nghe Hoắc Miên nói xong câu nói này, mọi người đều hoảng hốt…
Sắc mặt Hoắc Tư Khiêm và Tô Ngự càng khó coi…
Bọn họ thông minh như vậy, nhưng lại không phát hiện được Hoắc Miên đã có dự tính xấu nhất, hơn nữa còn dự định chết chung với Tần Sở.
Lúc này Tô Ngự mới hiểu ra, chẳng trách tối hôm qua cô dịu dàng với anh ta, ăn nói kỳ lạ như vậy.
Hóa ra trong lòng cô nhóc này đã nghĩ đến kết quả xấu nhất…
Tại sao bọn họ không nghĩ ra Hoắc Miên sẽ làm vậy…
Tô Ngự bỗng chạy tới, cố sức phá cửa phòng bệnh.
"Hoắc Miên, em ra ngay cho tôi… Ra đây nói cho rõ ràng."
"Cậu Tô, cậu đừng xúc động…" Ngụy Liêu tiến đến khuyên bảo Tô Ngự.