"Chị chỉ lấy ví dụ thôi."
"Không cần phải ví dụ, chị sẽ sống lâu trăm tuổi mà, em còn muốn chăm sóc chị lúc già ấy, ha ha. Dù lúc chị tám mươi tuổi thì em cũng bảy lăm rồi, nhưng tình yêu em dành cho chị không bao giờ thay đổi." Chí Tân nói trêu.
"Ừ, nếu không còn việc gì nữa thì em ngủ sớm đi, chị cũng về nhà đây."
"Dạ, chị ngủ ngon."
Không biết vì sao sau khi Chí Tân cúp điện thoại, Hoắc Miên lại ngồi khóc một mình trước cửa khu chung cư.
Hôm nay Hoắc Miên biến thành đồ mít ướt, cô của trước đây rất ít khi rơi lệ, vì tiêu chuẩn để cô khóc rất cao, tính cô lại khá hờ hững. Nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại thấy, thật ra những gì cô có đã đủ hạnh phúc rồi.
Chí Tân, mẹ, Tiểu Vi, tình thân tình bạn, cô đều có.
Những thứ này chính là sự ấm áp dùng tiền cũng không mua được…
Cô vốn định gọi cho Tiểu Vi và Linh Linh, nhưng Tiểu Vi quá thông minh, cô chỉ sợ cô ấy nghe ra được gì, ngày mai sẽ hỏng việc.