Vì tài nấu nướng của mẹ Hoắc Miên quá đỉnh nên cô rất ít khi xuống bếp. Nay cô hiếm hoi xuống bếp được một lần, Dương Mỹ Dung thấy rất ấm lòng.
Bà ngồi trên sofa, cắn hạt dưa, xem phim truyền hình, cảm thấy cực kỳ ấm áp. Dù bà rất nhớ Chí Tân, nhưng biết cậu vô cùng an toàn khi ở New Zealand nên không lo lắng nữa.
Bây giờ điều duy nhất làm Dương Mỹ Dung sốt ruột chính là Hoắc Miên mãi vẫn chưa có thai… điều này đã trở thành niềm đau đáu của bà.
Sủi cảo Hoắc Miên nấu cũng ra hình ra dạng, chẳng mấy chốc đã gói xong bốn mươi cái sủi cảo trắng ngần. Sau đó, cô đun nước sôi, thả sủi cảo vào trong nồi…
Dương Mỹ Dung không yên tâm về con mình gái, bà nên lại vào bếp đứng nhìn cô từ phía sau.
"Mẹ… sao mẹ lại vào đây, con đã bảo không cần rồi mà." Hoắc Miên cười khẽ để che đi nét buồn đau trong ánh mắt.
"Mẹ sợ con không nấu được."
"Không đâu ạ."