"Ừ." Chẳng hiểu sao, thấy nụ cười đó của Hoắc Miên, Tô Ngự lại thấy xót xa.
Hoắc Miên hiếm khi nói chuyện với Tô Ngự bằng giọng dịu dàng như vậy…
Cô đi đến ngăn tủ bên cạnh, lấy ấm trà ra rót cho Tô Ngự một chén.
"Nếm thử đi, uống trà lâu như vậy rồi mà tôi vẫn cảm thấy trà Tây Hồ Long Tỉnh ngon nhất, nhàn nhạt, ngòn ngọt."
"Đối xử tốt với tôi vậy à?" Tô Ngự có vẻ được chiều chuộng mà kinh sợ.
Trước đây, mỗi lần gặp mặt là hai người lại chí chóe với nhau, nên Hoắc Miên hiếm khi nói chuyện với anh ta bằng giọng dịu dàng như vậy, không ngờ anh ta lại cảm thấy không quen lắm.
"Sao nào? Đối xử tốt với anh một chút là có tội à…" Hoắc Miên cười hỏi.
"Không, tôi chỉ cảm thấy… không quen lắm." Tô Ngự mất tự nhiên liếm môi dưới.
Có trời mới biết anh ta trải qua ngày hôm qua thế nào. Cả đêm không ngủ ngon giấc, chỉ nhớ lại tình trạng điên cuồng của Hoắc Miên, cứ như trong lòng đang bị cái gì đó chặn lại, rất khó chịu.