Lúc Hoắc Miên tỉnh lại thì đã là sáu tiếng sau.
"Tần Sở… đừng mà, anh đừng làm chuyện ngu ngốc ấy." Cô vẫn còn mê sảng.
Hoắc Miên tỉnh lại trong phòng bệnh VIP của khu điều dưỡng phía Nam, sức khỏe cô vẫn cực kỳ yếu ớt.
Y tá chăm sóc thấy cô tỉnh lại thì lập tức cầm cốc nước và ống hút đến.
Hoắc Miên mơ màng uống vài ngụm mới cảm thấy người mình có thêm chút sức lực.
Cô chầm chậm mở mắt ra, thấy ánh đèn chói mắt và trần nhà trắng toát trong phòng bệnh."
"Tần Sở đâu rồi? Anh ấy đâu…" Giọng nói của Hoắc Miên rất nhẹ.
"Bác sĩ Hoắc đừng vội, chồng của cô vẫn còn đang được cấp cứu, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Tôi muốn đi tìm anh ấy… Tôi muốn gặp anh ấy." Hoắc Miên không quan tâm, chống người ngồi dậy, sau đó run rẩy tháo kim truyền dịch trên tay ra,
Có lẽ là do cơ thể cô quá yếu, cô còn chưa chạm chân xuống đất đã ngã phịch xuống.