Hoắc Miên đột nhiên đẩy mạnh Chu Quang Tuệ ra, sau đó lao như điên về phía trước. Cô ôm chặt lấy Tần Sở đang nằm dưới đất, tầm mắt cô mờ đi bởi nước mắt, dường như cô không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa…
Gã mặt sẹo lại giơ tay lên một lần nữa, nhắm thẳng vào Hoắc Miên.
Một tiếng đoàng nữa lại vang lên, nhưng lần này là tiếng súng của Cao Nhiên…
Lúc Cao Nhiên đến, anh ta đã thấy cảnh này, Hoắc Miên đang ôm lấy Tần Sở, khóc xé ruột xé gan, Tần Sở đã ngất xỉu, sắc mặt anh tái nhợt, trên ngực còn cắm một con dao găm… Mà trên mặt đất là gã bắt cóc mặt sẹo đang cầm súng ngắn, nhằm thẳng vào lưng Hoắc Miên.
Cô không hề có ý định muốn né tránh, cô thầm nghĩ, nếu Tần Sở gặp chuyện gì thì cô cũng chẳng thể sống nổi nữa.
Cao Nhiên không kịp nghĩ nhiều, bắn thẳng ba nhát vào gã mặt sẹo, giết chết hắn.
Sau đó cảnh sát xông vào, khống chế tất cả những kẻ bắt cóc…