Thấy Tần Sở chỉ im lặng cầm dao găm, chỉ im lặng, chầm chậm không ra tay…
Gã mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói: "Thả dây thừng."
Sau đó vèo một cái, Hoắc Miên nhanh chóng lao từ trên xuống, rơi vào thùng sắt tràn đầy nước đó "rầm" một tiếng.
Cô bị sặc đến mức gần như không thể thở nổi…
"Không được động đến cô ấy." Tần Sở định lao lên như sắp phát điên.
Nhưng lại bị bảy tám người tiến lên giữ chặt lại…
"Vậy nên… Mày phải cân nhắc xem có nên đâm nhát dao kia không, nếu không… thì có lẽ lát nữa vợ mày sẽ thành con ma nước đấy."
Gã mặt sẹo dữ tợn cười khẽ…
Tần Sở không nói lời nào, trở tay đâm dao găm vào ngực mình… "phịch" một tiếng, máu văng ra khắp nơi…
Hoắc Miên vẫn còn đang giãy giụa trong thùng nước, không thấy cảnh chấn động lòng người này, nếu không thì chắc chắn cô sẽ đau lòng đến chết mất…
"Kéo cô ta lên." Thấy Tần Sở chịu thua, gã mặt sẹo đắc ý ra lệnh.