"Trên đường cao tốc 4006, tôi đã phái người đến đấy rồi, nhưng chúng tôi chỉ phát hiện ra điện thoại, không thấy Hoắc Miên đâu cả, cho nên tôi nghĩ ngờ là bọn cướp đã dùng kế điệu hổ ly sơn, làm rối loạn tầm mắt của chúng ta."
"Được rồi, tôi đã biết."
"A Sở, bọn bắt cóc đã liên lạc với cậu chưa? Bình thường thì trong vòng tám tiếng đồng hồ đầu tiên chúng sẽ liên lạc với người nhà nạn nhân để đòi tiền chuộc đấy." Cao Nhiên thăm dò.
"Chưa liên lạc gì cả."
Tần Sở định sẽ không nói, dù sao thì anh cũng không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút, nhỡ chẳng may chọc giận phải bọn bắt cóc rồi chúng giết con tin thì anh có hối hận cũng không kịp, cho nên anh mới không nói gì với Cao Nhiên.
"À… Vậy được rồi, cậu cũng đừng gấp quá, tôi sẽ huy động toàn bộ nhân lực đi điều tra, có thể sẽ loại bỏ được tất cả các xe đáng nghi trên đường cao tốc 4006."
"Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Sở lại châm một điếu thuốc, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại.