"Bác sĩ, lại có người gọi điện cho chị, nhưng còn mười phút nữa là nghỉ trưa rồi, chị có muốn nhận không? Hay để chiều rồi khám?" Trợ lý đứng gõ cửa ra vào nhắc nhở.
"Bác sĩ Hoắc?" Trợ lý nâng giọng hỏi lại một lần nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Cô hơi tò mò đi đến, đẩy cửa xem xét, nhưng trong phòng lại không có ai.
"Hả? Không đúng… Bác sĩ Hoắc chưa đi ra ngoài mà nhỉ?"
Y tá rất buồn bực, cô ngồi ngay ở quầy lễ tân khám bệnh, đón tiếp bệnh nhân, là chỗ bắt buộc phải đi qua, nhưng cô không hề thấy bác sĩ Hoắc lên lầu hoặc xuống lầu, hơn nữa bệnh nhân trước vào khám bệnh thì cô vẫn còn đấy mà.
Chưa đến mười phút đồng hồ, mà sao đã biến mất rồi?
Y tá cảm thấy rất kỳ lạ, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Miên một cuộc.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Điện thoại Hoắc Miên vang lên lên tiếng trả lời tự động.
"Hả? Tắt máy… Có phải là do hết pin rồi không?"