"Tần đại nhân, à… tôi chỉ nói khoác thôi mà, ha ha." Vào giờ phút mấu chốt, Chu Linh Linh lại nhận thua.
"Vậy mà tôi lại tưởng thật đấy." Vẻ mặt Tần Sở nghiêm túc.
"Hoắc Miên… cậu quản chồng của cậu đi, anh ấy làm thế này là định dồn người ta vào chỗ chết đấy à?" Chu Linh Linh khóc không ra nước mắt nhìn Hoắc Miên, rõ ràng là đang cầu cứu cô mà.
Trên thế giới này, chắc chỉ có Hoắc Miên mới ngăn cản được Tần Sở.
"Chồng ơi… khụ khụ… em không đùa bọn họ nữa, chúng ta về nhà đi."
Hoắc Miên thấy CP độc miệng này thật sự không chống cự nổi, liền không trêu bọn họ nữa.
Người ta lén lút ăn một bữa vịt quay, thế mà lại bị hai người chạy đến phá rối, hai người bọn họ có khổ không cơ chứ?
Hoắc Miên cầm khăn giấy lau miệng, rồi kéo Tần Sở đứng dậy.
"Hai vị, cảm ơn đã chiêu đãi vịt quay." Hoắc Miên cười nói.
"Tráng sĩ, sau này không gặp lại." Cao Nhiên chắp hai tay, lại một lần nữa chọc cho Hoắc Miên cười ha hả.