"Mẹ…" Tô Ngự sắp điên thật rồi.
"Sao thế?" Bà Tô vẫn còn đang nhàn nhã uống trà.
"Mẹ nói thật đi, có phải trước kia con là hàng khuyến mãi tặng kèm lúc nạp tiền không?"
"Xin lỗi, nhưng lúc mẹ sinh con thì hàng khuyến mãi lúc nạp tiền vẫn chưa phổ biến đâu." Bà Tần lại càng bình tĩnh hơn.
"Mẹ có thể đừng đào hố chôn con như vậy được không?" Tô Ngự thật sự muốn bật khóc rồi, tại sao Hoắc Miên lại thấy bức ảnh đáng xấu hổ nhất của anh ta chứ a a a… Bây giờ chỉ muốn chết quách đi cho rồi, chẳng lẽ mẹ không biết là bẽ mặt trước mặt người mình yêu thầm là chuyện xấu hổ đến cỡ nào à?
"Mẹ đâu có đào hố chôn con đâu, tấm ảnh đấy rất đáng yêu mà, nhỡ Hoắc Miên lại yêu con vì tấm ảnh đấy thì chẳng phải mẹ đã giúp con rồi à?"
"Vậy nhỡ vì tấm ảnh đấy mà sau này Hoắc Miên tránh con như tránh tà thì sao?" Tô Ngự hỏi lại.
Bà Tô hơi ngẩn ra: "Mẹ không nghĩ nhiều như vậy."
"Mẹ… Đời này con chẳng phục ai, chỉ phục mỗi mẹ thôi…"