"Đúng thế, vì chuyện này mà bác đã cãi nhau với cha nó một trận, bảo nó phải giải ngũ quay về ngay lập tức, nhưng sau đó nó ở đấy tận hai năm, mãi đến khi có lệnh hạ xuống nó mới chịu giải ngũ, thật ra thằng bé không muốn về đâu, cháu đừng thấy bình thường trông nó lông bông thế thôi, nhưng nó có một tấm lòng yêu nước sâu sắc, nó vẫn luôn cho rằng chuyện bảo vệ biên giới chính là việc đáng kiêu ngạo nhất của nó… Cuối cùng ông nội nó phải hạ lệnh xuống, ép nó giải ngũ quay về, vì cháu cũng biết đấy, nhà họ Tô các bác cũng chỉ có mỗi một thằng con trai độc đinh này thôi, sau khi sinh Tô Ngự xong thì sức khỏe bác cũng không tốt, không sinh thêm đứa nào được nữa, nên đối với các bác mà nói thì nó cực kỳ cực kỳ quan trọng."
Bà Tô dùng liên tục hai từ cực kỳ cùng một lúc để thể hiện rõ tầm quan trọng của Tô Ngự đối với nhà họ Tô.
Hoắc Miên gật đầu, không nói gì nhiều, chỉ chăm chú nghe lời bà Tô nói.