"Vợ ơi, hay là… chúng ta đừng thực hiện kế hoạch đó nữa, anh trở về tìm em."
Tần Sở cũng nhớ Hoắc Miên, càng nhìn cô trong video càng nhớ.
"Đừng mà, bằng không thì chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất… nhịn vài ngày đi, chồng."
Hình như Hoắc Miên rất muốn tìm ra kẻ đứng sau màn của vụ này.
Tần Sở mở to đôi mắt trông mong nhìn cô.
Dọc theo đường đi, bọn họ trò chuyện thêm một lát nữa. Lúc trở lại biệt thự Nam Sơn, đã là chín giờ tối.
Hoắc Miên tắm nước nóng, sau đó lên giường, lấy một quyển sách ra đọc.
Nữ giúp việc bưng khay trái cây và sữa nóng tới, hầu hạ rất chu đáo.
Lúc này, điện thoại đổ chuông lần nữa.
Thấy số điện thoại gọi tới, Hoắc Miên lập tức để sách xuống, nhận điện thoại.
"Chí Tân."
"Chị chưa ngủ sao?"
"Chưa ngủ, chị đang đọc sách."
"Em biết là chị sẽ không ngủ sớm mà, ha ha."
"Em sao rồi, sống quen chưa?"