"Cô Tống nói vậy là có ý gì?" Hoắc Miên cố tình giả ngu.
"Không có gì… Trước đây tôi cảm thấy Tần Sở ưu tú đến thế, mấy năm nay bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ xuất sắc dốc hết sức theo đuổi anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy lại chỉ chọn cô, hơn nữa lại kết hôn một cách chớp nhoáng như vậy. Tôi từng nghĩ có lẽ bởi vì anh ấy không thể dứt bỏ tình cảm lưu luyến thời thanh xuân nên luôn cố chấp với cô… Bây giờ xem ra, cô quá lợi hại, nếu tôi là đàn ông, chắc là cũng sẽ thích cô chăng?"
"Cảm ơn cô Tống đánh giá tôi cao như vậy. Tôi không có gì đặc biệt, Hoắc Miên tôi chỉ là người thường, cũng khóc, cười, đau lòng, biết rơi lệ, càng biết bảo vệ người mình yêu sâu đậm… Nếu có người muốn phá hoại tình cảm của chúng tôi, tôi đây nhất định phải chống lại đến cùng. Tôi cũng không phải kiểu người trơ mắt nhìn đám vờ thánh mẫu và đám vờ ngây thơ coi thường mình mà còn thờ ơ."