Khi Hoắc Miên tới quán cà phê thì nhìn thấy Tống Dĩ Thi đang ở trên lầu hai, vị trí gần cửa sổ.
Đang giữa mùa đông, cô ta chỉ mặc một cái áo khoác dạ màu đen, bên dưới mặc váy bút chì, chân đi giày cao gót đế nhọn.
Tống Dĩ Thi quả thật rất có mắt thẩm mỹ. Bởi vì cô ta ở Italy nhiều năm, lại là họa sĩ, nên rất biết cách ăn mặc.
Hoắc Miên sẽ không bao giờ chịu lạnh chỉ vì theo đuổi thời trang, nên cô mua hẳn vài cái áo bông.
Hôm nay, cô mặc một cái áo ấm màu trắng, phía trên còn in hình cô gái đẹp, một cái áo bông rất dễ thương. So với cái áo màu đen của Tống Dĩ Thi thì rõ ràng rất tương phản…
"Ngại quá, tắc đường, tôi không đến muộn chứ?" Hoắc Miên chần chừ ra ngoài, lái xe cũng không nhanh, rõ là cố ý để Tống Dĩ Thi đợi thêm một lát.
Không ngờ, cô gái này chịu đựng giỏi một cách thần kỳ, chỉ cười tao nhã: "Không sao, tôi hiểu."
"Muốn uống gì, tôi gọi cho cô."
"Cà phê nóng đi." Hoắc Miên cũng không sĩ diện, gật đầu.