"Trừng trị cô ta, tại sao phải trừng trị cô ta?" Hoắc Miên cũng cạn lời rồi.
"Không phải cô ta đang nhằm vào đến Tần Sở sao? Người mù cũng nhìn ra, cậu thông minh như vậy mà lại không biết ư?"
"Thật tình, từ lúc tớ và Tần Sở ở bên nhau cho tới nay, mấy thứ đầu trâu mặt ngựa thế này xuất hiện nhiều lắm, tớ cũng đã quen rồi. Quan trọng là Tần Sở không có phản ứng gì, nên tớ cũng không tức giận. Có điều, Tống Dĩ Thi quả thật là một nhân vật khó nhằn. Cô ta khá mâu thuẫn, khi thì tốt, lúc lại xấu, khi chống đối, lúc thuận theo. Người như vậy rất khó đối phó, bởi vì những người đó thay đổi thất thường, hơn nữa… còn miệng nam mô bụng bồ dao găm."
"Đúng vậy… cho nên tiêu diệt càng sớm càng yên tâm, cỏ dại là phải tiêu diệt." Tưởng Tiểu Vi nhắc nhở.
"Cô ta không dễ đối phó đâu, chỉ riêng thân phận của cô ta đã quá lợi hại rồi."
"Cậu kiêng dè thị trưởng Tống vậy sao?" Tưởng Tiểu Vi hỏi lại.