"Nghê Dương, em đừng xúc động, bà ấy chỉ đến thăm em thôi…" Hoắc Miên định trấn an cảm xúc của Nghê Dương.
"Chị Hoắc Miên, chuyện của em chị cũng rõ. Em không muốn nói nhiều, kêu bà ta đi ngay đi, nhanh lên." Nghê Dương rít lên. Đây là lần đầu tiên anh tức giận như thế, Hoắc Miên cũng hơi giật mình.
Tạ Quyên ngồi xổm trên đất, nhặt trái cây vương vãi lên, sau đó đặt ở cửa sổ bên kia, nhìn Nghê Dương đầy phức tạp, nói: "Con đừng nóng, mẹ đi ngay đây… Mẹ nghe nói con bị bệnh nên đến thăm, con dưỡng bệnh cho tốt."
"Dù tôi có chết cũng không cần bà lo, bà không cần giả vờ giả vịt làm người tốt đâu." Nghê Dương oán hận mắng bà ta.
"Mẹ biết, tóm lại… con dưỡng bệnh đi."
Tạ Quyên lưu luyến liếc Nghê Dương một cái, xoay người bước đi trong cô đơn…
Hoắc Miên cũng ra theo: "Bà Tạ, tôi thấy nếu nói mọi chuyện cho cậu ấy biết, có lẽ cậu ấy sẽ không bài xích bà như vậy nữa."