Hoắc Miên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Tần đại nhân lại có thể hôn đột ngột như vậy, mặc dù không phải đang ở nhà, không phải đang ở trong văn phòng GK… Anh cứ thế ngang nhiên đè cô ra, sau đó…
"Bác sĩ Hoắc… Cô không sao chứ?" Y tá không hiểu rõ mọi chuyện, sau khi bận rộn xong mới nhớ đến sự an toàn của Hoắc Miên, đột nhiên xông đến rồi hỏi…
Kết quả là lại thấy cảnh tượng khiến người ta sững sờ thế này…
"Ấy… Ngại quá, bác sĩ Hoắc, hai người cứ tiếp tục đi." Sau đó y tá đóng rầm cửa lại, quay đầu bỏ chạy.
Hoắc Miên đẩy Tần Sở ra, đấm mạnh vào vai anh một cái.
"Đấy anh nhìn đi, tại anh cả đấy… Cô nhóc kia lại còn rất nhanh mồm nhanh miệng, chắc hẳn bây giờ cả khu điều dưỡng phía Nam này đều biết chuyện rồi."
"Anh hôn vợ mình thì có gì sai à?" Tần Sở cũng rất uất ức.
Hôn xong, quả nhiên cả hai người đều không còn mất tự nhiên như trước nữa. Tần Sở nắm tay Hoắc Miên trong lòng bàn tay mình.