"Vợ, đừng dùng ánh mắt ấy để nhìn anh... Anh sẽ không kiềm chế nổi đâu."
Trên thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể khiến người bình tĩnh như Hoắc Miên tức đến phát điên, đó chính là Tần Sở.
"Tần Sở, anh đến đây để cãi nhau với em đấy à?" Hoắc Miên xị mặt.
"Không phải."
"Vậy anh đến đây làm gì?" Hoắc Miên không hiểu nổi tại sao đêm hôm khuya khoắt như vậy Tần Sở lại xuất hiện ở khu điều dưỡng phía Nam làm gì. Chẳng phải hai người đang chiến tranh lạnh sao?
"Anh nhớ người vô tâm nào đó…" Tần Sở nói thật.
"Đừng nói là em đấy nhé?"
"Nếu không phải là em thì em nghĩ anh chạy đến khu điều dưỡng phía Nam để đăng ký khám bệnh à." Tần Sở im lặng.
Hoắc Miên quay đầu sang chỗ khác, không lên tiếng, nhưng vẫn còn tức giận… Trên cổ cô vẫn còn dấu tay của tên bệnh hoạn kia.
Tần Sở đau lòng nhíu mày lại: "Vợ, chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé."