Sáng hôm sau.
Lúc Tần Sở họp xong đi ra, trợ lý Tiểu Dương đưa cho anh một miếng băng dán cá nhân.
"Ha ha, tổng giám đốc, khóe miệng của anh... bị thương, dán lại đi ạ."
"Không cần đâu." Tần Sở lạnh lùng từ chối.
"Cái đó… là bà chủ cắn sao?" Tiểu Dương là một chàng trai có tính tò mò rất cao.
Lần đầu tiên thấy khóe miệng của ông chủ bị rách nên rất thắc mắc, vô cùng muốn biết đây có phải là tác phẩm của bà chủ không. Dù sao bình thường bà chủ cũng rất nhã nhặn, có lẽ sẽ không làm việc cuồng dã như vậy chứ?
Tần Sở nhìn Tiểu Dương một cách xa xăm, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ lại là con Poodle cắn à?"
"Ấy… tổng giám đốc còn thích nuôi chó nữa sao?" Tiểu Dương ngây người.
"Lương tháng này lẫn cả tháng sau của cậu đều bị trừ, tiền thường cũng cắt." Tần Sở mệt mỏi chỉ vào Tiểu Dương.
Cậu trợ lý ngốc nghếch đến thế này mà anh cũng dùng được hơn nửa năm rồi…