Hoắc Miên uống sạch chai rượu, đặt rầm một cái xuống quầy bar, cười nói với Hoắc Tư Khiêm: "Tất nhiên là không tin rồi."
"Vì sao?" Anh ta rất ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hoắc Miên.
Ánh mắt ấy tràn ngập sự yêu chiều…
"Vì anh là loại người trời sinh đã đeo mặt nạ rồi, loại người chỉ biết yêu bản thân như anh thì sao có thể yêu người khác được chứ? Ha ha… nếu tôi đoán không sai thì anh không hề thích Mạc Tuyết Nhi, nhưng cô ấy lại rất thích anh, nên không ngừng dò xét anh, thăm dò rốt cuộc anh đang thích ai. Cô ấy cũng nghi ngờ người ấy là tôi, đúng không?"
"Em rất thông minh." Hoắc Tư Khiêm nhẹ nhàng nói.