Hoắc Miên đã kiểm tra xong các phòng bệnh, đang chuẩn bị quay lại văn phòng để chỉnh đốn lại tài liệu thì Tô Ngự đến nơi…
Anh ta ngồi ở Cục cảnh sát suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, còn chưa kịp cao râu, nhìn thoáng qua lại có vẻ vừa hoang dại vừa đẹp trai.
Vừa thấy Hoắc Miên, Tô Ngự liền bước nhanh đến, chẳng nói chẳng rằng kéo tay Hoắc Miên một cái, khiến cô giật mình…
"Anh làm gì vậy?" Hoắc Miên đột nhiên thấy Tô Ngự thì rất bất ngờ, đáng lẽ ra bây giờ anh ta nên về nhà báo tin bình an trước mới đúng chứ?
"Con nhóc chết tiệt này, tối hôm qua tôi đã nhắn tin trên Weibo cho em thế nào?"
Hoắc Miên im lặng không nói gì...
"Em coi những gì tôi nói là tiếng đánh rắm đấy à?" Tô Ngự giận dữ nói.
Hoắc Miên vẫn không nói gì.
"Nói đi!" Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô bằng giọng điệu nặng nề thế này, vì anh ta đang thật sự rất phẫn nộ.